, Món quà từ tương lai - - tai game online hack 2014,wap tai game java mien phi,ung dung android hot nhat 2014
Polly po-cket
Tìm Trong Wap
*  Chat | Game Hack | KQXS | Game Online | Bóng đá
*  Tải nhạc | Tai facebook | Tai UcWeb | Opera mini
-Hãy nhấn nút G+ để giúp wap phát triển hơn nhé. Thanks !
- Mình xin thông báo wap SAKERVN.WAP.SH chính thức chuyển sang NguNgu Các bạn truy cập vào ngay để tải game và xem những thông tin mới nhất nhé. Thanks!
Trang chủ >
Món quà từ tương lai
SakerVN SakerVN™ (Admin) [ON]
#1 Boy Kute
Món quà từ tương lai
(Giới thiệu truyện)



- Sáng tác: Mossy



- Nguồn : vficland



- Thể loại: hiện đại, có yếu tố huyễn tưởng



- Giới thiệu nội dung:





Nếu một ngày có người nói với bạn rằng, họ là người từ tương lai đến. Bạn có tin không?



Liệu họ sẽ mang đến điều gì? Những kiến thức giá trị trong tương lai của nhân loại, hay là những rắc rối không giống ai mà bạn nghĩ cả đời này mình cũng không bao giờ gặp phải? Nếu bạn ở trong hoàn cảnh đó, bạn sẽ xử lý chúng như thế nào đây? Những điều kỳ diệu luôn có ở khắp mọi nơi. Chỉ cần bạn có đủ niềm tin.

Các bạn có tin vào những chuyện thần kỳ không?



Tôi thì chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện đó cả. Tôi không có thời gian.



Bốn giờ sáng, chuông báo thức kêu inh ỏi đồng nghĩa với việc nằm sấp lại mò mẫm ở gầm giường cái đồng hồ tôi ném vào đó tối qua để bắt đầu một ngày mới.



Chạy xuống lò bánh mỳ xếp từng hàng bánh dài còn nóng hổi và thơm mùi bơ vào những hộp xốp và đánh bạn với con Cub xanh lá rong ruổi khắp các nẻo đường để giao bánh.



-Hôm nay quầy 29 lấy thêm một trăm nha Rùa.



Ông tôi vừa cột dây chắc chắn cho thùng bánh phía sau vừa dặn. Tôi dạ ran và lên đường.



Nhà tôi là một tiệm bánh mỳ nhỏ ở phố Hoa Sữa. Đi đến đầu ngõ đã có thể ngửi thấy hương bơ và bột mỳ hoà lẫn vào nhau. Chỉ có hai ông cháu quần quật với hàng núi công việc của một lò bánh gia truyền thủ công. Tôi phải tranh thủ hơn một tiếng đồng hồ để giao bánh còn kịp đến lớp học thêm Toán.



Đợt này ông nhận thêm mấy mối, vì chúng tôi đang cần tiền. Năm nay tôi sẽ sang lớp mười hai, sắp thi đại học, ao ước từ bé của tôi là trở thành một kỹ sư công nghệ thực phẩm. Tiết kiệm những khoảng thời gian vui chơi thông thường để bù đắp cho ước mơ tương lai.



Giao bánh về, tôi thấy chú hàng xóm hớt hải chạy ra:



-Rùa ơi, ông gãy tay rồi!



Tôi vừa khóc vừa mếu hớt hải chạy vào viện, ông tôi ngồi đó với cái tay bó bột trắng xoá. Ông xoa đầu tôi:



-Khóc gì to thế, làm như ông chết không bằng.



Ông tôi là kiểu người lạc quan điển hình mà cả xã hội nên noi theo. Dù gặp bất cứ biến cố hay sự việc buồn thảm có bất ngờ đến mấy, ông vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận. Ông luôn dạy tôi rằng không thể sợ chết đuối mà không xuống nước, quan trọng là mình phải tập bơi. Cũng như hôm nay có bị gãy tay ông vẫn cười ha ha bảo để dành phần bột bó cho tôi ghi nợ của khách.



-Lần sau dỡ bánh ra ông để chờ hai ông cháu về cùng làm. Cái khay nặng như thế…



Tôi chẳng biết nói gì khác, chỉ ngồi khóc một hồi. Người ta nói người già xương giòn dễ gãy lâu lành, hơn nữa ông tôi còn bị cao huyết áp, nên để nằm viện một hôm. Tôi đòi ở lại với ông nhưng ông xua về bảo có bác sỹ y tá đầy ra rồi, về sáng mai còn giao bánh cho mấy tiệm.







Đêm nằm thao thức mãi, vẫn còn thấy thương ông. Mai mới là thứ sáu ngày mười ba mà hôm nay đã gặp xui xẻo rồi. Tôi mở hé một ô cửa sổ, nhìn bầu trời đen kịt lác đác vài vì sao lẻ loi giống bản thân mình quá, vài giọt nước mắt lén lút xuất hiện rồi lại biến mất ngay. Từ giờ công việc sẽ nhiều gấp đôi, tôi phải cố gắng hơn mới được, đâu có rảnh ngồi khóc lóc.

…Rầm! Xoẻng xoẻng…



Tôi giật mình bò dậy. Sờ điện thoại xem mới có 3 giờ sáng. Không lẽ có trộm. Tôi khẽ run lên một chút sau đó từ từ trườn ra khỏi giường, đi lom khom ra cửa. Không gian im lặng sau đó lại nối tiếp mấy tiếng lục cục đổ vỡ nữa.



Tôi cầm cây chổi lên rồi mở cửa, tiếng động từ gác xép vẫn đang vọng ra, chắc chắn là có người. Với tay bật điện sau đó tôi xông vào và hét lên:



-Trộm, trộm trộm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Tên trộm đang vật lộn với đống đồ đạc trong căn phòng để đứng lên. Tôi trợn mắt lên nhìn chẳng nói được lời nào. Thôi xong đời tôi rồi, hắn to như một con voi. Nói điêu quá, như nửa con voi. Cuộc đời tôi chưa từng thấy người nào lại béo như hắn, cao tới gần hai mét lại thêm thân hình Su mô chính hiệu, hắn chỉ cần dậm chân một phát chắc sàn gác nhà tôi sụp xuống mất thôi. Bị thịt đồ sộ đó cuối cùng cũng đứng dậy được, đối mặt với trạng thái kinh hoàng của tôi, hắn chỉ phì phò được mấy chữ:



-Đừng, tôi không phải trộm!



Nói xong hắn hoảng hốt đưa tay lên ngang đầu cứ như sợ một cán chổi của tôi đập vào sẽ làm hắn ngất ra đó vậy. Hắn run rẩy nói.



-Tôi có thể giải thích một chút được không?



-Đương nhiên rồi!



Thiên thần hộ mệnh béo núc ních do đấng tối cao phái xuống phá hoại cái gác xép nhà tôi vào lúc nửa đêm có vài lời biện minh. Mà nếu hắn không trình bày cho ra trò thì bất chấp cái thân hình phì nhiêu đầy đe doạ đó, tôi cũng phải tống hắn ra khỏi đây bằng mọi giá.



-Trước hết cho tôi hỏi bây giờ là thời điểm nào?



-À, câu hỏi hay lắm!



Tôi giơ đồng hồ lên xem.



-Ba giờ năm phút sáng, thời điểm lý tưởng để tán gẫu, nhỉ?



Tên mập trông khá quẫn bách, hắn hít một hơi thật sâu sau đó dù nghe rất e dè, hắn hỏi tiếp:



-Ngày tháng năm bao nhiêu?



Tôi cố nhịn, cố nhịn. Trước giờ tôi vẫn là người làm chủ tình thế khá tốt mà. Lúc này nếu tôi có nổi điên đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Từ nhà tôi ra đến đồn công an cũng không gần gụi gì, hơn nữa những lần trước đi qua đó vào buổi tối, tôi đều chỉ thấy bác trực ban già nua đang ngủ gà ngủ gật, kích thước của bác ấy có lẽ chỉ bằng một đùi trái của tên trộm này. Bây giờ gọi 113 hay đập cho tên này ngất đi rồi chạy ngay sang nhà hàng xóm kêu cứu đây.



-Ngày tháng năm nào vậy? Làm ơn điiiiiiiiiiiiiiiiii…….



Cái cách tên trộm kéo dài chữ điiiiii làm tôi tập trung hơn vào tình cảnh trước mắt. Không biết hắn còn định giở trò gì đây, tôi lạnh nhạt đáp:



-Mười ba tháng bảy năm hai ngàn không trăm mười hai.

Tôi nghe hắn thốt lên một tiếng sửng sốt sau đó cả thân hình phì nộn ngã vào đống đồ đạc phía sau loảng xoảng. Cái ghế học bài ông đóng cho tôi hồi cấp 1 gãy răng rắc khi bị trọng lượng dã man đè lên. Cái ghế đó tôi thích vô cùng, vẫn còn cố ngồi tới tận năm lớp chín, khi đã cao quá không thể ngồi học thoải mái trên ấy nữa mới phải miễn cưỡng mang cất đi. Vậy mà giờ nó đã thành một đống gỗ gãy nát tàn tạ. Tôi tức giận xông tới cào vào mặt hắn.



Tên Sumô đau khổ ôm mặt, hắn trợn trừng nhìn tôi, miệng mấp máy như ngàn vạn lời muốn nói, vậy mà cuối cùng chỉ phun ra một chữ:



-Hư…



Sau đó nước mắt bắt đàu tràn ra ướt đẫm gò má núng nính của hắn.



Tôi ngớ người, cơn giận cũng giảm nhiệt một nửa. Ai đời mới bị ma trảo của tôi cào một phát thôi mà đã khóc ngon lành như vậy cơ chứ. Bọn loai choai trong ngõ nhà tôi còn chịu được nửa giờ cào cấu, sao tên này yếu đuối thế. Hơn nữa bộ dáng hắn khóc phải nói là siêu xấu. tôi dừng tay không phải vì thương cho đứa trẻ tội nghiệp mà vì quá kinh hãi trước việc một em bé khổng lồ đang khóc như mưa như gió.



Nhìn lại hắn quả thật thảm thiết. Cỡ mà dân trong mấy khu tị nạn ở trên ti vi trông tình cảnh hắn hiện nay có khi cũng phải xót xa. Tóc tai rối bù, trán ướt đẫm mồ hôi, nước mắt nhoang nhoáng trên là dấu vết mười móng tay đỏ quạch, bụi từ gác xép lâu ngày không dọn khiến hắn trở thành một phiên bản thảm hoạ của Cậu bé lọ lem.




-Này, vừa phải nha!



Tôi đẩy hắn qua một bên, nhặt cái ghế đã nát vụn, rồi lại nhìn tên thủ phạm vẫn đang không ngừng rên rỉ mà quát lên:



-Có im lặng đi không hả? Đàn ông con trai kiểu gì á, bị cào một cái mà khóc như chết cha chết mẹ vậy à?



Hắn mếu máo nhìn tôi, sau đó khó nhọc đứng lên… chổng mông về phía tôi.



Tôi đang định giơ chân đạp vào cái mông to như cái mâm kia một cái thì giật mình vì thấy một đám đỏ lè ngay vị trí giữa mâm- dường như là máu.



Tôi bưng miệng kinh hoàng, sau đó không dám tin chỉ vào hắn:



-Cậu…cậu… là con gái á?



Bà ngoại ơi, phù hộ cho con. Đây là kiểu người gì vậy? Con gái Cyclos khổng lồ một mắt và quái vật hồ Lockness sao. Mà nó còn đang tới tháng. Trời, tôi ôm lấy một bên ngực, lảo đảo, có lẽ mình sắp đau tim mà chết rồi.



Sumô đau khổ nhìn tôi, lại càng khóc to hơn.



-Cái đinh đâm vào mông tôi. Oa oa oa……..



Tôi đánh liều nhìn kỹ hơn vào mông hắn. Cả đời tôi chưa từng thấy cái mông nào hoành tráng như thế, kể cả mông con hà mã trong vườn thú cũng chỉ vĩ đại đến thế này mà thôi.



Cái đinh đang nằm lệch về phía trái mông hắn, máu từ vết thương đang chảy ra, thấm ướt hết cả vạt quần sáng màu. Trời, đã mập còn mặc đồ sáng màu, tên này có biết gì về quy luật thời trang không đây. Tôi hơi quíu khi không nghĩ được cách nào xử lý:



-Làm thế nào giờ?



Tên kia không trả lời, cứ ê a khóc rên mãi. Cuối cùng tôi phải nhéo lấy tai hắn, hét lên:



-Làm thế nào giờ, hả?



-Nhổ… nhổ nó ra…



Dưới lớp bụi bẩn và nước mắt, mặt Sumô đã muốn tái xanh rồi. Có lẽ thấy hắn khủng hoảng như vậy đâm ra tôi lại bình tĩnh một chút.



-Được rồi, chịu đau nhá.

Gồng mình lên và nín thở, tôi kéo em đinh 7 ra khỏi vị trí đắc địa của nó. Sumô hét lên đau đớn sau đó máu gần như phun ra từ vết thương.



Tôi trợn mắt ra một tý rồi sáng ý lục ngăn kéo, lấy một miếng Kotex đắp vào chỗ bị đinh đâm, lại lấy cuộn băng dán phủ ngoài hai lớp cho chắc chắn.



-Đau quá, đau quá…



Cái gối gấu mèo sạch sẽ của tôi tắm trong nước mắt của tên Sumô. Lúc nãy trong lúc khẩn trương vì chiếc đinh, tôi lôi hắn vào phòng gần nhất là phòng mình và sơ cứu. Tôi không quên vụ chết vì virus uốn ván cách đây hai năm của một người trong ngõ khi họ dẫm phải đinh nhưng chủ quan để nhiễm trùng.



Tôi lại kéo ngăn bàn ra lần nữa, lấy vỉ thuốc nhét vào tay hắn hai viên, rót đầy cốc nước đưa tới tận miệng.



-Uống đi này, giảm đau đó.



Hắn nghe nói tới thuốc giảm đau thì đôi mắt híp sau gò má mập sáng lên, sau đó bỏ ngay vào miệng. Tôi an ủi:



-Mỗi lần đau bụng kinh tôi chỉ uống một viên này là đỡ.



-Phụtttttttttttttt…..



Vừa nghe tôi nói xong câu này, nước từ miệng của Sumô bay vọt thành một đường phun ra ngoài. Hắn chỉ vào mặt tôi, kinh hãi:



-Thuốc gì á?



-Thuốc giảm đau, còn không mau uống đi. Muốn chết à?



-Uống vào mới chết ấy.



Nói rồi hắn loạng choạng ôm cái mông cố đứng lên lết về phía gác xép. Tôi vội vã chạy theo. Tên trộm này thật quá ngang nhiên rồi.



Lúc này Sumô mới thở phào một hơi, quay qua phía tôi, ánh mắt đã bớt cùng quẫn. Sumô nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, tôi trợn mắt nhìn lại. Cuối cùng hắn bảo:



-Tôi sẽ giải thích một chút.



Câu này có chút quen quen. Giọng hắn nghe còn khá run, nhưng rất nghiêm túc.



-Sau đây tôi sẽ nói một sự thật. Sự thật này có thể vô cùng khó tin đối với cậu. Nhưng đó là lý do giải thích vì sao tôi lại xuất hiện ở đây, vào lúc này. Đồng thời việc này sẽ giải thích vì sao tôi lại cư xử như lúc nãy cậu thấy, và tôi mong cậu sẽ tin tôi, cũng như sẽ không ngắt lời trong lúc tôi đang trình bày.



Sumô phát biểu một tràng dài, nghỉ lấy hơi mất hai lượt. Sau dó nhận được cái gật đầu của tôi, hắn nói tiếp.



-Tôi đến đây từ ngày 13 tháng 7 năm 2162, thời điểm tôi muốn đến là năm 2147, nhưng có lẽ đã có sai sót trong việc điều chỉnh thời gian nên tôi đã du hành quá 150 năm thay vì 15 năm.

Hờ, chuyện gì đây? Cổ tích lúc nửa đêm về sáng à? Truyện du hành thời gian tôi đây đã nghiên cứu từ hồi lớp 1 nhé. Tôi còn thuộc lòng cả năm mươi tập Doremon cơ mà. Trí tưởng tượng của tôi cũng tương đối phong phú. Có lần qua bên Bách Khoa xem thi đấu bóng rổ, tôi đã hình dung ra mình và đội trưởng đẹp trai của khoa CNTT cùng hẹn hò ở một quán cà phê sách lãng mạn. Tôi còn từng tưởng tượng mình là hoa khôi trường Du lịch lúc qua bên ấy cổ vũ cho chị của đứa bạn đi thi. Mấy lần khác thì tôi trúng xổ số 1 triệu USD và mua một căn nhà hai tầng đẹp như mơ có khuôn viên nhìn ra biển.



À nhưng cái vụ một anh chàng béo mập du hành 150 năm thời gian đáp vào gác xép nhà mình và cắm một cái đinh vào mông thì mang tính chất hơi khác đây. Nói sao nhỉ, có lẽ viển vông quá chăng? Tôi nhìn chằm chằm vào đối tượng trước mặt, thầm đánh giá sau đó hỏi.



-Chủ tịch nước ta năm sau sẽ là ai?



-Hả?



-Việt Nam có đòi lại được Trường Sa và Hoàng Sa không?



-Hả?



-Năm 2012 này có phải xảy ra thảm hoạ gì làm người ta nghĩ là năm tận thế không?



-Hả?



Tôi ngán ngẩm lắc đầu:



-Hay đấy. Cậu nói cậu từ tương lai, vậy ít nhất cũng phải có bằng chứng gì chứ.



Voi con trợn mắt ngó tôi một lúc, có lẽ không nghĩ được tôi lại phản ứng theo kiểu thản nhiên như vậy. Tên này trông cái mặt ngu quá, có lẽ vì vậy mà câu chuyện hắn bịa ra để đánh lạc hướng tôi nghe cũng thật đáng thương.



Nét mặt chưng hửng của hắn đang biểu đạt điều gì nhỉ? Hy vọng tôi sẽ reo lên và quỳ mọp xuống chân hắn tế vái như một vị thần khai sáng hay sao? Lúc trong đầu đã xuất hiện các phương án tống cổ tên bệnh thần kinh này ra khỏi nhà một cách nhanh chóng nhất thì hắn vội quay lưng lại phía tôi, sau đó…tụt quần xuống.



Thật sắp phát điên với tên này rồi. Tính múa thoát y trong căn phòng chật hẹp hai người để mê hoặc tôi bằng cái mông hà mã nửa tạ của mình sao?



-Giúp tôi, tôi không với tới.



Tayhắn bơi bơi về phía vết thương đã bị tôi băng kín. Độ khùng của tên này hình như hơi quá ngưỡng cho phép rồi đây.



-Giúp tôi tháo vết thương ra- hắn lau mồ hôi đang túa ra trên trán- Tôi sẽ chứng minh.



Tôi đề phòng nhìn hắn, sau đó từ từ gỡ băng dán sau mông hắn ra. Miếng Kotex, aiza, đương nhiên là thấm đẫm máu. Tên này bị sao mà đòi gỡ ra đây, hắn muốn chảy máu giảm mập à? Cuối cùng, khi miếng băng rơi xuống, tôi kinh ngạc tới nỗi tròn xoe mắt.



Vết thương khủng khiếp máu me lúc nãy thay vì phun trào ra lại đã hoàn toàn khép miệng, nhìn qua dường như đó là vết thương của cách đây vài tháng và đã bắt đầu kéo da non.



Ôi cái đinh 7 phân đó là loại ông tôi đã dùng để đóng ghế học bài cho tôi, cũng là loại đóng để treo các dụng cụ gia dụng trong nhà bếp. Khi nãy dường như nó đã cắm sâu tới xương, vậy mà giờ …



Sumô thấy biểu tình trên mặt tôi, vẻ hài lòng kéo quần lên và khoe ra lọ thuốc trong veo lấp lánh khi nãy.



-Teteasophie- biệt dược trị thương công hiệu nhất thế giới, vừa qua giai đoạn thử nghiệm lâm sàng. Hoạt động dựa trên quá trình kích thích sản xuất mô tế bào tự hàn gắn mọi vết thương.

-Cho tôi!



Tôi giật lấy lọ thuốc từ tay Sumô, hào quang toé ra từ mắt. Thuốc này quá kỳ diệu rồi. Không biết tên kia nãy giờ nói nhảm những gì, nhưng nếu ông tôi uống viên này vào, chắc chắn sẽ nhanh khoẻ lại.



Sumô giật mình toan giành lại, nhưng với thân hình quá khổ đó, hắn muốn quay trở còn khó nhọc, huống hồ là tranh chấp với tôi.



-Bà bụa ơi, một viên đó giá tương đương 5g vàng đấy. Trả lại đây!



Tôi chỉ thẳng vào hắn, lúc này mắt lại đã bắt đầu ngấn nước muốn khóc.



-Cho tôi lọ thuốc này, nếu không tôi lập tức gọi công an tới gô cổ cậu vì đột nhập nhà tôi lúc nửa đêm. Trao đổi công bằng, suy nghĩ kỹ đi…

Sáng ấy tôi phi như bay vào bệnh viện, mang một viên con nhộng Teteasophie gì đó cho ông tôi uống. Lọ thuốc chỉ có mười viên. Tên mập xơi một viên, tôi uống một viên. Tôi không bệnh tật gì, đương nhiên là thế, nhưng ai mà biết được thuốc đó uống có nguy hiểm không. Tôi phải uống thử trước cho chắc, sau mấy tiếng đồng hồ thấy ổn cả, tôi mới mang vào viện cho ông.



Ông tôi lập kỷ lục bệnh nhân gãy xương thần kỳ nhất bệnh viện, chỉ sau hai ngày bó bột xương đã liền lại, một tuần đã có thể tháo bột. Người ta còn hoài nghi rằng trước khi bó bột phải chăng ông đã được chẩn đoán sai bởi một tay bác sỹ gà mờ nào đó.



Đi kèm với điều kỳ diệu này là chút phiền hà nho nhỏ. Bởi vì lò bánh mỳ nay phải chứa chấp thêm một kẻ ở nhờ, vô cùng vô cùng nặng ký. Tôi giải thích với ông rằng đó là người làm công tôi mới thuê được. Ông tôi nhìn một lượt cái thùng phuy di động trước mặt, kéo tôi vào một góc nói nhỏ.



-Nó có làm được gì không, hay chỉ có ăn thôi là đã hết ngày? Mình lấy đâu tiền mà thuê người làm nữa.



Tôi xua tay nói với ông không sao. Dù gì công việc ở lò bánh rất nặng nhọc, chúng tôi lại chẳng có đủ chi phí cho một người làm công bình thường. Bây giờ kiếm được một mối không lấy lương, chỉ phải bao ăn ở, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Ông tôi sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng kết luận đồng ý.



Vậy là căn gác xép được dọn dẹp lại, đồ đạc chuyển hết xuống gầm cầu thang, phòng ấy tính ra rộng rãi hơn phòng tôi nhiều, tên Sumô ở rất vừa. Sáng sớm bốn giờ, tôi dậy chuẩn bị lò bánh, cũng là lúc chạy qua lên gân lên cốt lôi đầu heo dậy. Một tuần đầu tiên hắn khóc rất thảm, cơ hồ như bị dán keo 502 vào giường, nhưng sau khi tập cho nhịp sinh học quen dần, hắn rốt cuộc cũng lê dậy được.



Việc ở lò bánh phân công rất rõ ràng. Ông tôi phụ trách phần pha chế bột, Sumô cho bánh vào lò nướng, căn thời gian lấy bánh ra. Còn tôi đi nhập nguyên liệu, đóng gói và giao hàng.



Với chiều cao như Kinh Kông, việc xếp bánh không thành vấn đề, có điều mỗi khi sắp được vài khay, Sumô lại bắt đầu đứng thở dốc nặng nhọc.



-Ôi mẹ ơi, mệt quá, chết mất!



Từ hai tuần nay tôi đã khám phá ra “chết mất” chính là câu cửa miệng yêu thích của hắn.
123 ...8>>
Tags: , Món, quà, từ, tương, lai
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
Món quà từ tương lai
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Bà Xã, Anh Yêu Em! Tác giả: Kim Huyên
Tag:
LIÊN HỆ - HỖ TRỢ
Phone : 01628353238 [SMS]
Facebook : SakerVN
Copyright © 2013 SakerVN.Wap.Sh All rights reserved
0nline : 1
Hôm nay : 49
Tổng cộng : 67055